Nếu ta không dỗ mình là thiên tài, có lẽ ta đã không đủ nỗ lực lấy viết làm phương tiện chính để đi lại trong đời sống giữa những lúc như thế này. Tôi thử trôi theo cuộc phiêu lưu của nó. Phừ, đã đến lúc dậy rồi, bạn chui ra khỏi chăn.
Cái tình cái lí phung phung phí phí bầu bầu bí bí lí nha lí nhí. Bạn nằm xuống, trùm chăn lên đầu. Dù biết đằng sau chúng không ít sự nhì nhằng.
Khi họ coi bạn là một đứa trẻ con thì thật khó thở nếu cứ giữ bộ mặt đạo mạo làm gì cũng quang minh chính đại của một quân tử. Dù sao việc bị phê bình tôi quá cũng làm hắn nao núng qua tối. Bây giờ, cuộc sống không giản đơn như thế.
Và phần thưởng sẽ trị giá hơn cả giải Nobel. Để bạn yên và bạn có thể giúp họ rất nhiều mỗi khi bạn có thời gian bên họ. Có vẻ đã thành công trong bài thuốc mị dân.
Bác sẽ không biết buổi chiều hôm qua, sau khi đá bóng, ra vòi nước táp những luồng nước máy lên mặt, vuốt lên đầu; lấy nước trong xô nước chè thua độ vừa tan hết thanh đá to tướng phả lên mặt lần nữa; rồi phóng xe trên đường, bạn có một cảm giác sảng khoái hiếm hoi. Còn những thiên tài thì phải chấp nhận đã là thiên tài thì phải sống và không được chết. Cái khoảng an toàn mà người ta không còn tôn trọng nhau chính vì những giới hạn nhận thức đó.
Xin lỗi em, xin lỗi em tưởng tượng. Rồi ráp nối thành một câu chuyện hay một cái gì đó. Rồi lại êm êm lan ra.
Nhưng bạn vừa tập thể dục vừa lo quên béng mất chúng. Có người ngửa mặt trông trời. Nhưng khi bạn chọn cách sống chống lại bi kịch luôn rình rập những tài năng, sự nghiêm khắc (ban đầu cứng nhắc) ấy không thể không có.
Ông đang nằm trên một cặp đùi trắng muốt! Ông muốn vùng dậy. Phải chăng sống là để phát triển nghệ thuật và làm nghệ thuật là để phát triển đời sống? Rồi những ý niệm chưa được đụng chạm đến tỏ ra hờ hững với những cái đã được bóc vỏ. Sớm nay, thấy bạn (dùng chiến thuật) ngồi thừ trên giường.
Và sự vất vả, bệnh tật của họ nữa. Cách đây chừng một tháng, bạn và bác gái cứ đến khoảng mười giờ, sau khi đóng cửa hàng, lại đi bách bộ. Một số người giúp đỡ nhiều.
Mà dù có biện chứng ảo giác nhiều khi thật hơn thật thì bạn vẫn tin vào tính chân thật của đời sống. Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả. Dù bạn sợ làm đau họ nhưng cuối cùng thì con người vẫn cần nhìn nhận thất bại của mình.