Nhưng tại sao mỗi lần đối diện với dịp may, chúng ta thường do dự và thối lui, chứ không nghĩ rằng đây là dịp tốt cần phải nắm lấy. Không biết đứa nô lệ này có thể dắt được lạc đà không? Vì vậy, không biết xúi quẩy thế nào tôi lại bảo với ông ấy rằng, đợi đến ngày mai khi đếm xong, tôi sẽ thanh toán tiền cho ông ta.
Những bộ lạc dữ tợn người Ả Rập rình rập cướp bóc các đoàn lữ hành giàu có cũng chẳng làm ông sợ, bởi ông đã có một đoàn kỵ binh đông đảo hộ tống. - Một chàng trai lên tiếng. - Còn tại sao nữa? Đó là vì khi tôi tỉnh mộng và nhớ ra cái túi của mình đang lép xẹp, thì cảm giác bất mãn chợt ùa đến vây bọc lấy tôi.
Trong đó có một người đã giúp đỡ tôi rất nhiệt tình, đó là Mathon, người cho vay vàng ở vương quốc chúng ta. - Lúc còn trẻ, tôi đã không nhận ra được điều đó. Tôi nhận thấy sự hiện diện của cuộc sống, của con người.
Cạnh đó là ngôi tháp Đền Chuông đồ sộ được phủ sơn trắng toát. Sự giàu khó giống như cây xanh phát triển từ một hạt mầm bé xíu. - Một chàng trai lên tiếng.
– Khi muốn vay tiền của tôi để mua lạc đà, anh ấy mang đến cái gút dây này để làm vật chứng. Từ đây, anh phải lo làm việc của anh đi. - Trước hết, tôi viếng thăm những người chủ nợ và yêu cầu họ hãy rộng lượng cho tôi thêm thời gian để tôi kiếm tiền trả nợ.
Cách tốt nhất là anh hãy trở thành một người cho vay vàng, giống như tôi vậy. Tôi không muốn chuốc lấy gánh nặng từ người anh rể của tôi. Tôi có cảm giác như ánh mắt đó nhìn xuyên suốt tâm can của mình.
Vì thế, họ nói rằng sẽ nhất quyết tham gia và nắm chắc phần thắng trong tay. - Cháu có thích nghe ta kể chuyện ông nội đáng kính của cháu và ta đã hợp tác làm ăn như thế nào không? Tôi chỉ biết hướng đến bà để tìm một chút cảm thông giữa những con người với nhau.
Ví dụ như cất giấu tài sản vào một nơi kín đáo. - Đúng vậy! - Một người thợ làm yên ngựa khả kính góp lời. Một buổi chiều nọ, người nông dân nghe con bò đực phàn nàn với con lừa về công việc nặng nhọc của mình:
Tôi đã biết cách đi tới Smyrna để mua những tấm thảm với giá rất thấp do những người nội trợ dệt. Đồng thời, tôi cũng muốn giúp đỡ những chàng trai này, miễn họ có ý chí, quyết tâm làm việc, cũng giống như tôi lúc còn trẻ đã phát triển sự nghiệp bằng cách đi vay tiền như thế. Chắc các bạn cũng biết, hồi còn trẻ tôi là người làm công khắc chữ trên những tấm thẻ đất sét.
Một bên gồm những tòa lâu đài nguy nga tráng lệ của vương gia, còn một bên là những ngôi nhà tầm thường sơ sài nhếch nhác của người dân. Anh ta chỉ muốn có thật nhiều tiền để tiêu xài. Đúng lúc đó, một người đàn ông khá mập mạp thả bộ đến và cất tiếng hỏi có ai đã từng là thợ làm bánh mì không?