Nghệ sỹ tưởng nhiều vẫn ít. Mặc dù bạn biết người ta viết về bất cứ cái gì không phải là vấn đề mà cốt yếu là khả năng thể hiện nó. Mặc dù cả cái trạng thái đào sâu vào bản chất, luôn luôn tìm tòi, âm ỉ khao khát nói ra cũng cũ; nhưng khi tự thân nó tìm ra được những bản chất có vẻ bản chất nào đó thì nó mới.
Rồi lúc đấy, hai chị em cùng ra trường, bác khao to. Cậu thấy đấy, rút cục, chơi thường là tự do tuyệt đối và thường cướp đi tự do của kẻ khác và gieo rắc đau khổ lên kẻ khác. Muốn được tin tưởng một lúc.
Tớ không biết và tớ cũng biết. Tôi trân trọng nó nhưng không biết nó có gào những câu như Chém chết mẹ nó đi hay Cho chết mẹ mày đi khi phải bon chen (với những con người chứ không phải với những con chữ như tôi) giữa dòng đời đầy dã man này không. Uống là cháu nôn ra đấy ạ.
Suy ra bạn sai và bảo thủ. Phù! Chị đã mổ xong, còn yếu nhưng có vẻ ổn rồi. Chừng nào còn giữ cách sống ấy, nếu đời sống không đẹp hơn, trùm lên đời tôi sẽ mãi là bi kịch.
Không có chim non ở trong. Đấy là tại ở trong môi trường luẩn quẩn. Và bạn cần nghỉ nếu không muốn chết sớm.
Và trong những lúc tìm đến cái mới, thứ mặc cảm (và có thể cả sự e sợ) của kẻ cô độc luôn xuất hiện khi có sự đụng chạm với những chuẩn mực cũ của những người hắn tôn trọng (hoặc thấp cổ bé họng hơn). Tự dưng mẹ lại ra giá. Một hôm, mẹ và tôi đến thăm quan xưởng của chị.
Xã hội loài người thì phải như thế. Mấy ý tứ chợt ngân nga: Những tâm hồn còn cầm cự được cứ phải là những chiến sỹ bạch cầu thiếu khẩu trang xông vào đám thối rữa mà không được nghỉ ngơi.
Bạn đang còn đầy sự đánh giá bạn và nhiều thứ khác bằng những chuẩn mực cổ hủ của họ. Tôi chả thấy thú vị gì cả. Rồi lại xoa xoa: Cháu bị thiệt thòi một năm rồi, cố lên, mình phải tự làm chủ mình.
Kẻ biết dung hòa là kẻ được chọn lọc sau đào thải nghiệt ngã của tự nhiên và xã hội. Rất nhiều con người suốt đời sống cho người khác nhưng về mặt lịch sử thì chỉ là hai tay đẩy bánh xe từ hai phía đối diện với những lực tương đương. Thưa chú, tôi không phải là đứa để chú đối xử như một con chó.
Ngồi cho thời gian trôi qua không vương vào ký ức. Hiểu không? Nếu tôi không giữ trái tim thì hoàn toàn tôi có thể là Hítle, Pônpốt mất rồi. Ông đã hài lòng chưa? Chỉ một bản và đoạt giải Nobel.