Bởi vì, khi đã thực sự thiện rồi thì khó mà đủ ngu si để trở nên ác nữa. Mà cũng là bỏ ngoài tai, ngoài mắt, ngoài xúc giác tất cả. Cái xe tải phía trước phóng nhanh, cái bạt chăng bốn góc sau thùng xe rú phần phật như một con sứa xanh lè động cỡn.
Chán ngán vì làm phận con cháu cảm thấy mặc cảm và ích kỷ khi chán ngán. Điểm Anh thấp hơn thực lực. Những ý nghĩ làm bầu bạn trong những lúc vô tích sự đó cũng có giá nhưng làm đầu óc thêm trĩu nặng.
Bác bạn đã và đang ganh đua với bà bạn. Thôi, bác đừng đi xe ôm xuống đây. Khoảng cách từ đó đến chỗ bạn chừng 4,5 mét và bạn sẽ kịp tẩu tán tang vật.
Tuổi già đang đến, mẹ cần tình yêu thương của những đứa con. Nếu bạn nguyền rủa mình hoặc loài người sẽ có một cái kết có vẻ ấn tượng. Nước mắt ơi, mày có mất không? Khi mày mất đi, mày được những gì? Khi mày ngấm đất, muối và máu có ở lại và hơi ngọt thuần khiết có bay lên? Mày mới ứa từ trong tao ra, sao mày đã vội đi, vội đi nhanh thế?
Tớ đoán chắc cũng đỡ tục tĩu hơn. Còn đùa được nữa: Nhân loại là cá nhân bị loại, cứ cá nhân bị loại thì chính là nhân loại. Con mèo quanh quẩn bên nách.
Bởi rốt cục sự lương thiện có thể giết ta chết trước khi ta kịp đem nó đi hồi sinh người khác. Hoặc hắn cảm giác mình giả dối trong những khi dùng sáng tạo nghệ thuật để phục vụ đời sống tầm thấp; cũng như những lúc cảm giác sống gượng như thế chỉ để có cơ hội đạt đến những tầm cao nghệ thuật. Có vẻ may mắn thay, sự phong phú khiến không phải ai cũng định kiến.
Có hôm tự nhiên nó nửa đọc nửa hát câu: Sinh ra tại đây-chết tại nơi này-còn đâu chỗ trống-cho lòng phiêu du. Còn rất nhiều tình thương và niềm vui ở phía trước. Tôi đi chơi, ai sẽ lo cho những người còn lại, ai sẽ quán xuyến việc nhà, ai sẽ đêm đêm lo tắt quạt, đắp chăn cho cháu tôi, ai sẽ nấu ăn sáng cho nó, ai sẽ bóp chân đau cho nó, ai sẽ nhắc nhở nó học hành và giữ cho nó khỏi lông bông.
Nhưng cái giấc mơ cũ ấy, đời có lấy đi đâu. Chỉ có một cách để giữ danh dự là làm cho chúng chùn bước. Mãi mãi, ta chỉ là một cậu bé nhạy cảm, càng lớn càng nhạy cảm.
Đã bảo chả thích viết đâu. Bố là người nói với tôi câu Đi giữa đường thấy tiếng chó sủa đã quay lại thì chẳng làm được trò trống gì. Đó là những kẻ có bộ óc lãnh đạo siêu việt.
Tôi 21 tuổi, chưa hy sinh được mấy tí, chưa cống hiến được mấy tí. Nó khờ như một anh nông dân khờ chứ không phải một chàng thư sinh. Không kiếm được đứa yếu hơn thì nó bắt nạt con gái.