Gieo hành vi gặt thói quen, gieo thói quen gặt tính cách, gieo tính cách gặt bản chất. Nhưng mà như đã trình bầy, mẹ đang thua mà, mẹ chỉ còn trông cậy vào bác nữa thôi. Vì thế mà cho dù tôi đấu tranh cho họ thì cuộc đấu tranh cũng có thể trở nên vô nghĩa.
Ừ, tớ cũng nghĩ thế, nhưng chỉ cốc đầu thôi. Cũng như khi tôi viết bài Con mèo treo cổ thì một thời gian sau, con chó Phốc nhà tôi nhảy từ lầu bốn xuống đất trong một ngày mưa… Chả phải tôi có tài tiên đoán khỉ gì đâu. Khi bạn phải đánh nhau hoặc làm lành với chính mình, thật khó.
Không phải ai cũng ít ngộ nhận… Ông có tài và ông xứng đáng được hưởng những thú vui dành cho ông. Tôi quả thực không muốn đấu tranh đâu, chưa bao giờ muốn đấu tranh đâu.
Đó là mong muốn của cá nhân bạn. Hoá ra bác bảo tôi nghiêm túc rồi, không phải theo dõi nữa. Rồi đồng chí công an sẽ hỏi: Anh sở hữu chiếc xe được mấy năm rồi?.
Dù sao cũng có lẽ là một phần của truyền thống. Nhưng thật tình lúc này bạn muốn được nghỉ. Chỉ lấy một ví dụ điển hình và đơn giản nhất.
Tôi từng sợ sự ra đi, sự kiếm tiền, bon chen sẽ cướp mất thời gian mình giành cho tranh đấu, tranh đấu bằng cách viết. Mà hạnh phúc nhiều lúc chỉ đến sau khi dũng cảm nhả ra những cơn đau cay xè phổi. Mà chả cần vì họ nói bạn phải sống hay không.
Hoặc sẽ bắt mình quên. Thay cho những sự trống rỗng, bất động của thói quen vật vờ. Sự không quá mê sáng tạo của hắn cũng có lí, mê quá chưa chắc xơ múi được gì.
Lúc tôi khóc, dường tôi có hỏi tại sao mình khóc. Cũng như thừa sức chỉ ra sự tàn nhẫn của môi trường xung quanh một cách cay nghiệt hơn. Ông chú em bố được trao quyền lãnh đạo khâu tổ chức đám cưới.
Làm thế nào để ngừng viết. Những góc tường treo vài giò phong lan và trên đầu nàng là một bức tranh vẽ thiên thần đang dạo đàn. Còn lúc này, cái cửa kính mà bước qua nó, quẹo phải là xuống cầu thang, đang đóng.
Rồi hình như cả tiếng chảo mỡ sôi dưới tầng hai. Nó, tiềm thức, suy nghĩ và vận động cùng với sự suy nghĩ và vận động mà bạn nhận thức được bạn đang. Vì nó lại muốn chữa cho chính bác sỹ.