Những người thợ kim hoàn đã chế tạo được những đồ trang sức rất đẹp và tinh xảo. Một cảnh tượng thật quen thuộc và cũng thật buồn cười! Một ông lão cầm cán cày, nhưng bàn tay của ông ấy đang run rẩy nên cái cày cũng lắc lư theo. - Vậy cháu đã làm gì với số tiền đó?
Những người có suy nghĩ như vậy, sau này họ vẫn thường đến thăm ông Arkad và được ông đón tiếp niềm nở. Vậy hãy nói cho chúng tôi biết, ông đã chống lại tính ù lì của mình Tôi đã phải làm lụng vất vả, tính toán cẩn thận và tích lũy trong một thời gian dài mới có được số vàng đó.
Vì thế, tôi đã không ngần ngại chi tiêu một cách hoang phí. Và kết hợp với những kinh nghiệm được rút ra từ những lần vấp ngã trước đây, con mạnh dạn quyết định khi nào có cơ hội thuận tiện thì nhất định phải vận dụng các quy luật này một cách khôn ngoan nhất. Điều này có thể dẫn đến hậu quả bị mất cả vốn liếng.
Zabado vội vàng nhét ngay vào miệng, ngốn ngấu như một con vật đói khát lâu ngày. Vậy hãy nói cho chúng tôi biết, ông đã chống lại tính ù lì của mình Vậy anh nghĩ như thế nào về sự may mắn.
Đó chính là một cuộc sống đáng sống - một cuộc sống mà cháu hằng mong ước. Trước đây, anh đã từng vay tiền của Dabasir và hứa sẽ hoàn trả đúng kỳ hạn, nhưng anh đã không giữ đúng lời hứa. Và mặc dù phải trả những khoản tiền thuê nhà khá cao, nhưng ngôi nhà mà họ sinh sống không được rộng rãi và sạch sẽ.
- Đây là một câu chuyện khá đặc biệt. Học hỏi phương pháp để đạt được một mong muốn nhỏ, tức là bạn đã rèn luyện và trang bị cho mình những khả năng để đạt những mục tiêu lớn hơn. – Chàng thanh niên chán nản đáp
Tuy nhiên, trong lúc ông rất hạnh phúc, thì bà Swasti lại thấp thỏm lo lắng: "Tôi chỉ sợ ông chủ lại vướng vào những trò đỏ đen thôi!" Bà ấy thường nói với ông như vậy. Tôi sẽ cho anh thấy những vật thế chấp tôi giữ lại của người vay tiền và sẽ kể tiếp cho anh nghe vài câu chuyện thú vị về điều này. – Ông Algamish nói – Cháu không biết rằng mỗi một đồng tiền vàng cháu để dành được cũng chính là một tên nô lệ làm việc cho cháu.
Sau khi người nô lệ ấy chết, xác được treo ngược lên một cây sào để cho mọi người đều nhìn thấy. Cho đến một ngày, ông hết sức vui mừng gặp lại Megiddo trên đường phố. Hai cặp mắt lờ đờ của hai con lạc đà bỗng nhiên mở to và sáng lên qua giọng hét của tôi.
Mong ông mua giúp để tôi và các nô lệ của tôi được trở về ngay trong đêm nay. - Sao cậu lại nói như vậy, Tarkad! – Dabasir cao giọng. Tôi rất đồng ý với anh, ngay ngày hôm nay chúng ta sẽ rủ họ cùng đi!
Khi nhận thức được những điều này, tôi quyết định phải đạt được tất cả mọi điều tốt đẹp trong cuộc sống. Mặc những lời khuyên lơn, thúc giục của cha, tôi vẫn lưỡng lự không thực hiện công việc đó. - Thời gian trôi qua rất nhanh và chúng tôi cũng không còn trẻ nữa, nhưng chúng tôi chưa tạo dựng được gì cho cuộc sống của mình cả.