Một mặt vừa thấy lạnh nhạt dần, một mặt vừa đau khổ vì cảm giác chỉ một đứa con bất hiếu mới lạnh nhạt với cha mẹ. Bỗng chị bị tuột mất dép. Chẳng ai bóc lột ai cả.
Bác bạn đã và đang ganh đua với bà bạn. Có thể ví khi con người sinh ra, trong nó có một chiếc đồng hồ cát. Chỉ có bộ óc là tỉnh táo.
Hắn sẽ phải điểm lại những khao khát đã đi trốn, những ơn huệ đã nhạt nhòa và tàn phai, phải trách khéo (đôi lúc sỉ vả) sự yếu đuối vì suy nhược của mình. Và minh chứng cho điều đó là đến thời đại công nghệ cao này, còn quá nhiều con người không được hưởng một tẹo teo giáo dục tử tế nào. Chiều nay bạn đi đá bóng với thằng em về.
Nhưng bạn lại không đủ thời gian lưu tâm đến những công việc bình thường. Cháu bảo: Để cho đẹp ạ. Tất nhiên, tôi sẽ chẳng bao giờ đặt chân lên hòn đảo của ông để làm phiền đâu.
Và danh tiếng thì không có mới buồn cười. Không chắc, khi mà mỗi con người đều đầy khao khát tự do, hưởng thụ nhiều và nhiều nữa. Sau những đau đớn thì chắc bạn tinh khôn hơn và có thêm được một số cái gì đó.
Khi ấy, bạn chỉ biết tìm đến trạng thái trống rỗng. Sao ông không tự viết lấy rồi tôi sẽ mạo danh ông. Đằng này… Mẹ kiếp! Sao mà mình bình thản quá.
À, vì đang viết, có thể mọi người xung quanh ngó vào một cái. Và biết phụ nữ tân kỳ họ chỉ quý tôi vì tôi không làm hại họ nhưng họ cũng chẳng yêu tôi vì tôi không đem lại cho họ những niềm vui của sự tán tụng. Tôi là nghệ sỹ Amatơ thì cũng bị liệt vào dạng thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo mà thôi.
Cho từng tờ vào lửa. Cũng rất không thích những người ngộ nhận bông lơn thành hằn học. Làm khổ nhau khi đời người chỉ một lần và đủ khả năng để không làm nhau khổ.
Và chúng còn được chăm sóc kỹ hơn. Rồi dùng một sợi xích dài khóa chung nó với những chiếc xe bị giữ khác. Khi được tôn trọng như thế, còn cách nào khác là cố mà muốn sống và yêu đời sống này.
Giấc mơ cũ rồi mà. Còn sau khoái cảm của hạnh phúc là nhẹ nhõm. Được một lúc thì có người kéo chăn khỏi người bạn.