Nhưng mà tôi ươm mầm. Cũng như dù sao họ cũng là những người thân, bè bạn khác của tôi. Hoàn thành được mục tiêu trước lúc mọi chuyện vỡ lở sẽ làm bạn thấy phần nào thanh thản và sẵn sàng chờ sự vỡ lở ấy.
Ví dụ như chuyện bắt nghiện lúc nào cũng dễ chảy máu, xây xước, không biết có bị nhiễm Aids từ con nghiện không. Chả biết đường nào mà lần. Nhìn cái chết tiến lại mà nhếch cười cay độc: Không còn nơi nào lạnh hơn nơi này nữa đâu.
Mẹ không giúp được tôi đâu. Và người ta sẽ gọi đây là giai đoạn ươm mầm siêu nhân cho lịch sử nếu trong một tương lai gần, bắt buộc phải có những con người siêu việt. Bọn con cháu chúng tôi không thể chứng kiến ông cụ quằn quại thêm một giây nào nữa.
Rao giảng cũng là chơi. Viết từ nãy đến giờ, bạn muốn đi rửa mặt quá nhưng cứ sợ quên, bạn cố viết nốt. Bố xuống đường đi bộ về trước.
Những cái cảm giác mà được coi là thực chất nhất của hiện sinh. Mà phần lớn vì bạn mất tự do. Cô ta nói: Sao anh không nhập học từ đầu năm lại nhảy vào giữa chừng, anh bỏ học nhiều quá, cái gì cũng phải có nguyên tắc.
Câu như thế không được, phải… dành cho các điều không hợp khẩu vị quan điểm của bác. Và như thế, theo luật nào đó của cộng đồng xung quanh bạn, bạn phải tự lãnh trách nhiệm và đừng kêu ca phàn nàn. Lại nói chuyện đi đá bóng.
Giờ đây, khi cái chú công an hay cảnh sát gì đó đèo tôi về phường trên chiếc xe của tôi. Nhưng cháu thử nghĩ xem, nhỡ xảy ra chuyện gì, quả thực các bác không biết nói với bố mẹ cháu thế nào… (loáng thoáng bên cạnh… Bố: Mấy con mèo này hay thật. Ở đây, sự bắt buộc của bác cũng tốt, cố điều độ dần đi.
Biết rõ bạn là cái gì để làm gì. Hơi lạ (với tôi) là khi cháy hết, những con chữ còn đọng trên nền tro xám chì tự dưng nhỏ đi. Bây giờ bác đang trăm mối lo.
Thế đấy, khi khoảng cách vô hình đã trồi lên, lúc nào người ta cũng cần một cái cớ chính đáng để bộc lộ tình cảm, một thứ nhiều khi vô cớ. Tôi muốn ông giết chết ông cụ nhà tôi. Nếu giờ này tôi ở nhà, mọi người chắc đã yên tâm ngủ.
Còn với những dòng này, với sự kiên quyết bỏ học và một sự dối trá có hệ thống. Ngoài những yếu tố ngẫu nhiên, vận mệnh của loài người được định đoạt bởi những người tài. Nếu dư luận tiếp tục ơ hờ thì bạn sẽ cư xử theo một cách khác.