Bạn đừng nhầm là bạn đen đủi. Tôi vẫn không nói lời nào… Tôi khóc vì không biết những hạn chế ấy có giải quyết được không.
- Tôi biết ông sợ làm tổn thương đến vợ ông. Vậy thì chuyện của ông sẽ chỉ được in duy nhất một bản. Thường thì với sự đùa họ tin sái cổ như lúc cậu bé chăn cừu lần đầu hô hoán có chó sói.
Sự xích lại là một niềm vui dù chúng không tạo đủ cơ hội cho họ để san sẻ những uẩn khúc. Mệt sao cháu còn đi chơi. Rồi họ sẽ đến lúc nhận ra, với trí thông minh của mình rằng, một tài năng quá ích kỷ và kiêu hãnh sẽ mãi mãi cô đơn.
Tôi sẽ không vờ bản thân tôi bệnh tật, hâm hâm (cái kiểu coi mình đầy sức hút càng chứng minh điều này), tương lai thì mờ mịt thì ai thèm mê. Vừa rồi, máy tính trục trặc, hỏng mất tám trang vừa gõ và một đoạn phân tích mới. Cháu bảo: Cháu chỉ so sánh chuyện râu thôi cơ mà.
Quay chậm lại thì bảo: Ôi đá vào nhiều thế. Tôi có vấn đề về xoang, mũi hơi khó thở, ăn nóng, ăn cay là chảy nước. Khi hắn chọn sự sáng tạo này thì hắn biết đời sống sẽ bị ảnh hưởng như thế kia và ngược lại.
Các anh các chị chưa bao giờ dám nói dối bác. Bằng cách hy sinh cho nó và để nó tự nhận ra điều ấy. Ngắn ngủi mà đằng đẵng.
Cũng không phải điệu cười sảng khoái rồi. Một kiểu hăm doạ của trẻ con. Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố.
Rất nhiều con người suốt đời sống cho người khác nhưng về mặt lịch sử thì chỉ là hai tay đẩy bánh xe từ hai phía đối diện với những lực tương đương. Dù sao bác vẫn hơn rất nhiều kẻ đẩy lịch sử đi lùi. Tôi bảo vâng, chắc họ chế tạo thế nào để có cái mùi chữa bệnh gì gì.
Mọi nỗ lực nhồi nhét chỉ đem lại bi kịch. Hoá ra là chị út phải vào viện mổ ruột thừa. Nó vẫn đang phải chứng minh.
Nói chung thì tôi đóng vai trò một cầu thủ tự do. Khi biến cái trò đùa nhớ ra 2 tiếng trước mình làm gì thành một việc không chơi nữa thì khó chịu, quả khó yên tâm làm một việc khác, ví dụ: Viết. Những đôi mắt nhìn vào những điểm khác nhau.