Bác bấm huyệt chỉ thị không được vận động mạnh nhưng thấy mấy vết trầy trên đầu gối tôi cũng không gặng hỏi. Lại nói chuyện đi đá bóng. Nhà văn ngước lên và thấy đôi mắt đầm ấm của vợ.
Có một thằng bạn đùa cô ấy: Ấy khôn đến quắt cả người lại. Uống là cháu nôn ra đấy ạ. Họ phải thay đổi chúng thì may ra họ mới có thể đi tiếp những bước nhận thức, gạt bỏ sự đinh ninh với những quan niệm mơ hồ.
Những cái đó rồi sẽ đến, không tránh được. Như một dòng suối đang chảy, ngủ quên, rồi lại bị đánh thức, chảy tiếp. Nhưng nhà văn không thấy thanh thản.
Dở đến độ họ bị văn chương bắt vở. Bạn từng lấy viết làm phương tiện, làm một thứ bầu bạn qua ngày. Và bản thân những người cùng tầng lớp làm khổ nhau.
Bạn chả có tập luyện căn bản gì cả. Họa chăng chỉ có thể tạm tránh sự phán xét của cộng đồng và lương tâm khi cả cộng đồng và cả lương tâm của cộng đồng đã trở nên chai sạn, a dua. Vì nàng biết ta thích ngắm và cần ngắm đôi mắt nàng.
Chà, bạn múa may quay cuồng một lúc, thằng cướp văng ngay xuống hồ. Bây giờ ít thấy người ngủ dưới mái hiên. Chỉ có như vậy mới có thể vừa giữ được mình và vừa không giữ nó bằng cách trốn chạy đến nơi khác tử tế hơn.
Tôi biết ông rất yêu vợ. Mỗi người thường chỉ va chạm với một mảnh vỡ trong chiếc gương bạn. Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú.
Những mối quan hệ họ hàng khi chỉ còn trên danh nghĩa mà cứ xây nhà thờ họ, góp tiền cúng lễ, duy trì các quan niệm cổ hủ về nối dõi tông đường, giúp đỡ nhau cho khỏi mang tiếng… thì sự đối phó và hời hợt ấy sẽ tiêm nhiễm dần vào các quan hệ họ hàng gần gũi hơn. Tôi mong nó đọc nhiều hơn nữa, khi đó nó sẽ có suy nghĩ khác về gia đình, không như cái cảm xúc của một đứa trẻ không được nhiều hồn nhiên (dù nó vẫn hay tồng ngồng thay quần áo sau khi tắm trong cái phòng đã chốt cửa có mặt tôi và ông cậu). Ngồi lên giường lại nghe bác lặp câu hôm qua và nhiều hôm trước nữa: Cháu đừng để mất lòng tin của mọi người.
Lần đầu tiên ông không phân tích nỗi buồn của mình. Tôi e rồi lại nằm nướng đến tận chiều. Đang nhìn ngọn lửa rừng rực trên cuốn sách tiếng Anh, tôi chợt nhớ đến chỗ thơ.
Không làm ác theo cách này thì cũng làm ác theo cách khác mà thôi. Lúc đó, tôi nghĩ điều này nhưng không nói ra: Thế người với người với nhau là gì hở chú?. Tôi đáp cứ năm phút thì nó tự động ngắt.