Tưởng chăm hóa ra vẫn lười. Bạn bị bóng đè hay gì gì đó từ hồi năm hay sáu tuổi. Tất nhiên cách nghĩ này và hành động này cũng có phần tác động bởi hành động và cách nghĩ kia, con người tác động qua lại lẫn nhau.
Hai bên dè chừng nhau. Gọi chung là hy sinh cũng không đúng mà là làm ăn cũng sai. Tôi cũng không định tả cảnh sở thú.
Về trả vay, cho nhận. Như một dòng suối đang chảy, ngủ quên, rồi lại bị đánh thức, chảy tiếp. Hoặc đơn thuần là sự hiểu lệch lạc được lan truyền…
Ông anh cũng làm theo. Đầu ta đang bệnh lắm, bỏ bê nhiều quá, không theo kịp tiến độ nữa. Không lại phản tự nhiên quá.
Rồi cũng như chuyện ích kỷ, khi những điều đó trở thành xu thế chung thì người trong cuộc không thấy bứt rứt. Như một dòng suối đang chảy, ngủ quên, rồi lại bị đánh thức, chảy tiếp. Nhưng bởi vì không biết giống thế nào.
Với sự tàn tạ, còn cách nào khác đây ngoài viết. Cái bướu ở lưng lồi lên. Cái từ nhân loại nghe đẹp phết.
Có vài vết xước như chó đớp, mèo quào. Cái này tùy cậu hiểu hoặc không hiểu hoặc coi là chơi hoặc không chơi: Thôi về đi kẻo vợ con mong.
Mà những điều đó cũng chẳng làm bạn rầu lòng. Vì chuyện cái giấc mơ vớ vẩn mà mình lại làm đồng chí ấy mất vui. Luyện trí nhớ là thế nào? Là nhớ ra vì sao bạn không được viết hoặc không viết được.
Để bạn có thể dần vẫy vùng trong xoáy hoang mang, lung lay theo nhịp lung lay của nó. Những kẻ đánh mất bản chất người, khi đối diện với bản chất, họ cho là giả tạo, là đạo đức giả, là rởm đời. Khả năng đầu tiên là những nhà độc giả (có chức năng đối với việc hỗ trợ tài năng) chưa từng dành thời gian ngó ngàng; hoặc từng xem qua nhưng không nhận ra điều gì cả.
Chỉ một tiếng quát lại thôi, chúng sẽ run bắn vì bất ngờ. Mưa dầm thấm lâu, với lại cộng cả bệnh đau của tôi, mẹ bớt nặng lời. Không thích nhưng vẫn lạc vào bởi đó là một phản ứng thật, dù ở một cấp độ xoàng.