Nói chung là tốn thời giờ. Tôi biết cái kiểu rống suốt những con đường này, mặc kệ gió má bụi bặm xộc vào miệng, cũng làm đau lồng ngực tôi nhiều. Tôi cười khùng khục trong họng.
Có thể chúng tiếp tục sống hoặc vất vả hơn hoặc khoái cảm hơn hoặc là không thích nghi, chúng chết. Nhưng rốt cục chỉ tốn thời giờ. Ta cõng nàng đi trên sóng.
Không thích nhưng vẫn lạc vào bởi đó là một phản ứng thật, dù ở một cấp độ xoàng. Hơn thế nữa, ông cụ luôn bị những cơn đau khủng khiếp hành hạ. Hồi ấy em thật bướng bỉnh và luôn chọc tức anh.
Việt Nam chơi trận này hay và nhanh hơn trận với Thái. Đối xử hiền hòa với nhau nhưng đầy xao lãng với thời cuộc. Tôi nói: Con mèo ở trên này rồi.
Khi rời sân cỏ để về căn phòng tầng hai cách mặt đường chừng mười mét. Nó khờ như một anh nông dân khờ chứ không phải một chàng thư sinh. Còn gần thì… Chưa thấy loạt ảnh chụp hoa sữa nào.
Cái chính là tớ đã cho cái vỏ kẹo vào túi và anh chàng chắc cũng nhìn thấy. Hơn nữa, khi giữ được những khoảng cách tương đối để mình làm mình chịu, cũng bớt ngại là một sinh vật dễ đem lại sự nguy hiểm, đau khổ cho người khác. Đó có thể là lựa chọn hợp lí của những người năng lực chỉ có thế.
Nhưng tất cả nói chung đều thật chán, thật tẻ nhạt và vô nghĩa. Tôi cười khùng khục trong họng. Ví dụ anh ta sẽ tự bảo mình điên khi đứng giữa đường hét Đờ mẹ bọn tham nhũng lúc thấy một gã như vầy đi qua.
Còn ngoài đời thì bạn bình thản lặng im. Hóa ra cái ánh sáng sau tivi là cái đèn ăcqui đang nạp điện. Cũng vì ít trải qua mà tôi chưa đủ hiểu họ để làm họ có thể hiểu lại tôi.
Nhưng không hiểu sao, vẫn chưa có được trạng thái thoải mái và hăng say. Và từ đầu đã không muốn dành sức cho cái không phù hợp. Em biết không, viết hay sống cuối cùng cũng chỉ là một cuộc lượm lặt xáo trộn thế giới ngăn nắp.
Mai là giỗ mẹ chồng phải mua con gà. Và còn nhiều lí do khác. Tự trấn tĩnh rồi nhủ: Đây không phải là tính cách của ta.