Nhưng thường thì bạn không chiến thắng nổi cảm giác chán ngán. Hoàng Lão Tà trong Anh hùng xạ điêu không bao giờ thanh minh dù luôn bị oan lại làm kẻ khác bị oan lây. Nhưng chúng cũng hay đủ để bạn muốn kể lại.
Cố nhé, cố học cho xong 2 năm rồi tha hồ, tha hồ… 2 năm. Như người đầu bếp thiên tài mất hết khứu giác, vị giác. Sau khi coi như làm xong một bản nháp thô sơ (một nhiệm vụ tự đặt ra) để người đời có thể dẫm lên, kiễng chân mà ngó qua bức tường trì trệ để thấy dù chỉ gót chân của nàng (chàng) Sáng Tạo.
Ngoan ngoãn như một chú thỏ. Một người đàn bà không đẹp mà đẹp. Tôi ủng hộ mà tôi lại ngồi co chân trên xe máy dưới lòng đường? Muốn lên vỉa hè ngồi cho yên tâm lắm chứ.
Nhưng khi bạn chọn cách sống chống lại bi kịch luôn rình rập những tài năng, sự nghiêm khắc (ban đầu cứng nhắc) ấy không thể không có. Không có nó thì sao? Cuốc bộ hoặc đi xe buýt. Để trẻ con bớt dần phải khóc.
Kết quả đợt điều trị này chưa biết ra sao. Nó làm tôi thèm lây cái cảm giác cuống cuồng và sung sướng sau khi được tạm phóng thích khỏi cái vũng chật chội. Ăn cơm trưa, lúc ngồi mâm phòng này, lúc ngồi mâm phòng kia ở nhà ăn.
Còn đi theo nghệ thuật, họ không biết cái gì chờ đợi bạn ngoài sự đau khổ, phóng đãng. Đành tự an ủi, mị dân, khiêu khích mình thế trong những lúc phải vượt qua sự bất tài của mình. Nhưng nói thế nào thì nói, thế giới này vẫn thừa mứa vật chất và cám dỗ để dụ dỗ loài người đừng tuyệt vọng (hẵng chưa cần tính đến tình yêu thương tồn tại tự nhiên).
Nhưng hành động của cháu về hiện tượng thì cháu rất không tôn trọng mọi người. Lại thấy mấy cuốn Thơ và đời Xuân Diệu, Nguyễn Bính, Hàn Mặc Tử trên giá sách của chị út mang từ tầng trên xuống. Tôi chẳng biết gì và tôi chẳng giúp gì to tát được cho ai cả, dẫu có ai nhờ tôi thường không từ chối bao giờ.
Mong muốn có một thân xác khỏe mạnh và thần kinh dẻo dai để tiếp nhận sự mới cũng làm đau. Bị người lạ cười vì sự ngơ ngác khi anh tin là mình tương đối thông minh và biết thích ứng, cũng bứt rứt lắm chứ. Tôi ngồi trên nền gạch, xé những trang thơ ra và đốt cho bằng hết.
Những kẻ đứng đằng sau lãnh đạo những lãnh đạo. Cái hồn nó chẳng bao giờ đòi hỏi cái gì ngoài tình yêu thương. Đã nhủ viết lại sẽ nhạt đi nhưng dù sao thì cũng nên viết.
Hai đứa rẽ vào công viên ở đầu cầu chơi cầu trượt. Tôi khóc vì tôi cũng chẳng ham gì danh hiệu đàn ông chân chính. Nếu đến nước này, họ tiếp tục coi việc dắt mũi đưa đường bạn là một nghĩa vụ và trách nhiệm cao cả thì tốt hơn là bạn nên ra đi.