Sau một chuyến bay mệt lử, tôi lẳng lặng đi vào một hãng cho thuê ô tô ở Thành phố Kansas, nơi tôi sắp có hội thảo. Rõ ràng là, ghi lại những chỉ dẫn không chỉ làm cho những khách hàng hay hoài nghi cảm thấy yên tâm. Hãy nói, gặp gỡ Harold, bạn trai của tôi.
Tại sao lại chạm vào nỗi đau của họ? Sau đó quay lại điện thoại vẻ tiu nghỉu. Bạn đặt tờ giấy vào một chiếc máy chữ với mặt đen xì quay về phía bạn.
Nhưng Gordon thì không. Hãy thay cụm từ đó bằng, Cô ấy sẽ trợ giúp bạn… Gina sẽ báo cho tôi biết nếu cô ấy không thể trợ giúp được. Điều quan trọng là, lần nào Petra cũng sử dụng cùng một cụm từ khiến cho cuộc trao đổi ý kiến sôi nổi bị gián đoạn.
Nhưng mà, có thể cô ấy yêu thích những con vật bé nhỏ máu lạnh này; khi trở về, cô ấy sẽ phát điên lên mất. Nhưng tôi đảm bảo với bạn là thỏa thuận đó có thể sẽ không thực hiện được trừ khi bạn ký thỏa thuận đó bằng miệng. Họ chỉ biết họ sẽ cảm thấy tốt hơn khi ở bên cạnh bạn.
Sau khi hiểu hơn về Cheryl, tôi ca ngợi cô ấy vì đã hiểu được những gì tôi đã trải qua trước khi tôi đến sân bay. Đó là kiểu ôm mà các đồng nghiệp (những người này không biết tên của nhau) thường áp dụng tại những hội nghị trong ngành hàng năm. Hẳn đã nhiều lần bạn nghe (và có lẽ đã nói), tôi không thích dự những bữa tiệc quan trọng mà ở đó tôi chẳng biết ai cả.
Khi tiếp cận mọi người, đừng nói, Tên của tôi là ____. Ý tôi là anh ấy cực kỳ thu hút. Một nhân vật quan trọng đưa cho anh ấy danh thiếp và nói, Hãy gọi điện cho tôi vào ngày mai.
Và đương nhiên, điều đó khiến tình bạn của bạn sâu sắc hơn. Dòng cuối cùng là người tặng quà muốn bạn cảm ơn, và vì vậy đó không phải là sự khác thường. Tôi mỉm cười, thầm khen ngợi, bởi vì tôi đã làm cho Kelly tỏ rõ quan điểm của mình sớm hơn dự định.
Sau đó nhanh chóng tiếp tục câu chuyện để cô ấy không kịp phát hiện sự vụng về của mình. Đừng làm điều này với ý nghĩ là phải có đi có lại và hãy giữ gìn cho tình bạn của bạn sâu sắc hơn. Mẹ của Robert trên xe buýt, người đã thông minh che đậy câu nói hớ của tôi về giới tính của đứa con của chị bằng cách đổi chủ đề ngay lập tức;
Hãy hình dung bài phát biểu khai mạc của John Fitzgerald Kennedy, ngày 20 tháng 1 năm 1961: Nhiều thứ cần thiết trong cuộc sống của tầng lớp trung lưu là đồ dùng xa xỉ chưa từng có đối với những người ở tầng lớp có hoàn cảnh kém may mắn hơn. Tôi đã định rõ những người có phán đoán cảm xúc là tự nhận thức được về mình, môi trường xung quanh mình, tình huống hiện tại và những người khác.
Việc đó làm cho anh ta bị đo ván xuống sàn đúng vị trí mà anh ấy có thể phải hôn đôi giầy cao cổ màu đỏ hợp thời trang của bạn. Cả nhóm đang nói chuyện phiếm về những thứ quan trọng và những thứ không quan trọng, và mọi người đều đưa ra ý kiến của mình về hai chủ đề trên. Không hề nhỏ chút nào.