Xvideo 2

Bị ép lấy Người chồng, em ghệ tìm đến anh trai để nện vì nghĩ đó là cách hủy bỏ kết hôn

  • #1
  • #2
  • #3
  • Hôm nào không đến lớp, tôi thường về nhà. Tôi nhớ có lần đi học về, rủ chị từ Thanh Xuân vào Hà Đông ăn giỗ. Hắn không coi cái vẻ hư vô là thấu suốt.

    Mẹ vừa cười vừa kéo vừa hỏi bạn thằng em ngồi đọc truyện giường bên cạnh: Cháu thấy anh này thế nào? Bình thường ạ. Một là: Nếu tôi hoặc một người tôi yêu mến mắc bệnh hiểm nghèo cần chữa trị với chi phí rất lớn thì làm thế nào? Hai là: Khi phải hứng chịu những bất công của quyền lực thì phải chống lại bằng cách nào? Nhưng bạn cứ đến với chúng vì chỉ có chúng mới làm bạn tạm quên những cơn đau rỉ rả suốt cả ngày.

    Lại phải chơi với cái thứ dư luận cục mịch và ù ì. Cháu phải nghiêm khắc với mình và sửa ngay. Đời sống và sáng tạo chỉ là sự liên hệ chung chung.

    Bạn sẽ cần một trạng thái thần kinh bớt căng thẳng hơn để chứng tỏ mình không bế tắc. Nếu không tự giải thoát cho nhau được, tốt hơn hết là nên ra đi. Nói chuyện làm ăn, chửi bậy, nguyền rủa nhoay nhoáy cả rồi.

    Chắc chắn dù mai này bạn có là người thế nào, những điều bạn đã viết sẽ gỡ giúp họ không ít mớ rối của những sợi dây thít mà những thế hệ đi trước tròng lại. Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung. Thấy bố hớn hở, tôi nhẹ nhõm.

    Như bình mình chẳng hạn. Cái hồn nó chẳng bao giờ đòi hỏi cái gì ngoài tình yêu thương. Họ nỗ lực vì điều đó.

    Những cái đó có quên đâu mà phải nhớ. Là thích cái gì thì làm cái đấy. Nếu xót thương trước bà già này, quả tình xót thương, thì có sống được không nếu tôi thống kê cho bạn những bà già phải chui vào những bãi rác cực kỳ bẩn thỉu.

    Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng. Để thoát khỏi nỗi chán chường. Nếu không thất bại, nhiều người đã không phải cầu viện (nhiều hơn mức lành mạnh) đến thần thánh, khói hương.

    Mẹ bảo: Chả khiêm tốn tí nào. Và càng ngày càng thấy bớt dằn vặt nếu ra đi vì bạn đã nỗ lực chịu đựng trong một khoảng nào đó và ra đi là để sống cho nó có ý nghĩa hơn. Có thể phơi phới niềm tin.

    Phiền anh vì mấy cái kẹo mà tôi cho mình quyền xin anh về làm nhân vật mất rồi. Khi những điều dạng như thế được viết ra, điều bạn ngại nhất là những kẻ bệnh hoạn ngu xuẩn không hiểu vô tình đọc được sẽ bắt chước. Mấy ai thèm nhìn mặt nhau bao giờ.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap