, bạn theo phản xạ, đoán ngay tiếp theo chắc là …dog Nhưng có vẻ không phải, tự nhiên hắn viết ngoáy đi, một từ gì đó có 4 chữ cái mà bạn đọc mãi không ra. Miệng họ mặc kín mít áo quần. Mai sau không biết thế nào, nhưng đây là cảm giác sợ phí, sợ mất của một người 21 tuổi chỉ sở hữu thơ và tay trắng.
Đôi lúc tôi cũng rờn rợn mấy thứ dự cảm vu vơ của mình. Có thể chúng đem lại thêm sự hoang mang. Vì thế, ông hãy nói chuyện với tôi như một đối tác làm ăn.
Chỉ có viết và là một tài năng lớn thì anh mới có một thứ danh tiếng và uy lực tương đương quyền lực. Rồi xuyên suốt thời thơ ấu, tôi chuyển nhà ba bốn bận. Anh chỉ đọc chứ có phải người làm nghiên cứu đâu.
Tôi nằm trên gác, đọc hoặc viết. Thế nhưng rồi nó cũng vẫn phải thực hiện nhiệm vụ chứng minh nó tài hơn cái ác. Hôm trước có một con rất đẹp nhưng để mất rồi)… Bác biết cháu ở đây gò bó hơn ở nhà.
Đôi lúc, bạn có một chọn lựa khác. Sao hôm nào cũng đi qua đây mà chẳng thấy đồng chí nào mang máy ra đây mà chụp. Chết ra đấy hoặc lỡ bị sao thì phí đời, thì gia đình khổ.
Em bảo con không lo nhưng mọi người cứ lo cho con, lo con bị tai nạn hay có sự vụ gì. Mà mai sau, con cái họ sẽ lặp lại và phát triển thêm. Mẹ chị cũng đã từng như vậy.
Sau rồi sẽ tàn sát lẫn nhau để có một kẻ bá chủ duy nhất. Mà lại nghĩ về con người. Vả lại, giấc ngủ của mọi người vốn đều đã chập chờn.
Tôi bỗng không thấy xấu hổ khi mình khóc. Họ là mỗi con người. Tôi bảo: Vì biết mày về phe anh anh mới làm thế, không thì đố ai biết.
Tôi muốn đâm vào đâu đó. Mọi người ở gần đang nhìn anh như nhìn cuộc sống và viết của một thứ phế thải lạc lõng, bất cần. Vì cô người cá trong tivi đang ngậm cái đuôi nó.
Đôi khi tôi mặc cảm vì sự mâu thuẫn và âm thầm chống đối này. Trên đường, bác vẫn lo đủ thứ. Chỉ có bộ óc là tỉnh táo.