Ông này thích lắm và chắc tự nghĩ: "Người này trẻ tuổi mà biết trọng tài ta như vậy, tất phải là người thông minh". Luôn luôn vẫn giữ ý sai của mình. Tuần trước thầy đã giao hẹn rồi, hễ bắt gặp lần nữa thì thầy phạt".
Rheinhardt "Nã Phá Luân và Eugénie: bi hài kịch của một đế chính" trả lời câu hỏi đó: Nhưng Carnegie nhớ ngay bài học con thỏ. Và khi bạn gặp một vấn đề, như sửa lỗi một đứa nhỏ, làm sao cho bạn trăm năm đồng ý với bạn, hoặc là cho một khách hàng đương giận mà được hài lòng, thì xin bạn hãy suy nghĩ một chút đã, chống cự với sự xúc động đầu tiên, đừng để cho nó lôi cuốn vì thường nó có hại.
Và cho tới nay, ông vẫn còn sốt sắng giúp đỡ đoàn của chúng tôi. Tờ báo của ngài được các gia đình sang trọng nhất ở Boston đọc. Tại sao y quý ông như vậy? Tại ông theo lễ phép châu u, với một giọng trịnh trọng gọi người đó bằng: "Ông Copper", chớ không kêu xách mé theo kiểu Mỹ.
Nếu ngồi lâu quá năm phút thì đừng có hy vọng gì thành công hết. Một hàng bán nón được khách hàng hoan nghênh đặc biệt, chỉ vì phân phát những hóa mục có chữ ký của một nữ tài tử danh tiếng. Nhưng khi uy quyền đó đã được ông Parsons công nhận rồi (khi ông này không tránh biện nữa) thì ông ta tươi tỉnh ra, hóa ra nhân từ, dễ cảm và tốt bụng như những người khác.
Những lời đó không phải thốt ra như cái máy đâu, mà trái lại, có một giọng yêu mến thật thà. Một sử gia thông thạo nhất về đời sống Tổng thống Lincoln có viết: "Giọng nói the thé của bà Lincoln, ở ngoài đường cũng nghe thấy, và những cơn thịnh nộ của bà thì điếc tai hàng xóm. Cận thần có người can gián Hoàng đế vì lẽ không được "môn đăng hộ đối".
Công ty sợ làm phật ý ông vì ông rất cần cho công ty mà lại dễ hờn vô cùng. Tôi không biết đánh! Không biết chút chi hết. Viên thu thuế thì lạnh lùng, ngạo nghễ và cố chấp.
Bạn muốn những người bạn gặp gỡ đồng ý với bạn. Tôi đáp: "Chắc chắn vậy". Ông Sol Hurock có lẽ là người bầu hát nổi danh nhất ở Mỹ.
Vậy tất cả việc thiện hay nỗi vui mừng mà tôi có thể mang lại cho đồng bào tôi, tôi phải làm ngay từ bây giờ. Nhưng phải có một người chịu trách nhiệm trong vụ này chứ? Nếu ý của ông hay, thì xin ông vẽ bản đồ án khác đi; tuy tôi đã bỏ ra 2. Tôi không đả động gì tới tiền mướn nhà hết.
Nó bị ăn hiếp, nó tức, muốn trả thù, làm sao đánh cho đứa kia một "cú" nên thân để cho nó chừa tới già. (Tôi phải nói rằng bà phỏng vấn anh chàng ấy ở trong khám). Ông Parsons dẫn chứng cũng vô ích, lý luận cũng vô ích.
Không có nó thì bài học hay tới mấy cũng không có bổ ích gì, mà nó có thì không cần những bài đó cũng làm được những việc phi thường. Nhưng sự thay đổi lạ lùng nhất, chính là sự biến hóa của thâm tâm chị. Ông làm cách nào? Tất nhiên ông không nói cụt ngủn rằng ông bận việc lắm.