Chúng tôi được lệnh phải nằm yên trên giường không nhúch nhích. Tư tưởng và hành động một cách vui vẻ, rồi ta sẽ thấy vui vẻ. Tôi sống độc thân và chỉ khi nào xỏ kim tôi mới nhớ tới".
Hồi đó, khoảng 14 tuổi, ông học trường Hải quân Dartmounth ở Devonshire. Tôi thấy trong nghề buôn cũng có những khó khăn y như trong hồi chiến tranh: Nào lo những tờ mới, lo tính toán số dự trữ mới, nào lo những thay đổi địa chỉ, lo mở thêm hoặc đóng bớt những chi nhánh v. Cầu Trời cho có nhiều khách ăn như ông".
Không phải chúng tôi phát đạt ngay đâu. Thời ấy óc tôi đầy những lo lắng. 835 đứa trẻ chết, còn những lần khác chỏ có 200 hoặc 300 đứa.
Học sinh thì toàn là những người có tuổi, có công ăn việc làm, muốn học sao cho có kết quả ngay và học giờ nào mới trả tiền giờ ấy. Khi đi học và lúc ở trường về, tôi ghé vào trại họ, giúp họ bửa củi, vắt sữa bò, cho súc vật ăn uống. Thì quả như lời tôi đoán: Vị bác sĩ ở nhà thương mời chúng tôi lại gấp.
Truyện dưới đây, của ông C. Trên sườn núi Long's Peak ở Colorado, có một cây khổng lồ bị tàn phá, còn trơ lại nội một khúc thân. Tôi có lần viếng khám Sing Sing và điều làm tôi ngạc nhiên nhất là nhận thấy những kẻ bị giam cầm tại đó cũng có vẻ sung sướng như bất cứ người trung bình nào được tự do.
Nhưng về đời sống, đời sống hằng ngày của ông, thì Tolstoi 70 tuổi không khôn hơn Franklin hồi 7 tuổi chút nào. Cầu nguyện cho ta cảm giác trút hết gánh nặng và không còn cô độc nữa. Chính Gilbert và Sullivan điên như vậy.
Hồi nhỏ tôi sống ở một trại ruộng tại Missouri, và một hôm trong khi giúp má tôi lấy hột anh đào, tự nhiên tôi oà lên khóc. Evans lại lên như diều. Tôi tin bây giờ tôi đã nhận được chân giá trị của đời sống.
George Gallup, trong viện điều tra Gallup, nói rằng phần đông ta tin chắc hễ lợi tức tăng lên chỉ mười phần trăm thôi, sẽ hết lo thiếu thốn. "Chẳng hạn, tôi thường ăn trưa với một anh bạn ít khi tới đúng giờ. Nhưng bây giờ tôi nói giọng chững chạc rằng tôi đến Kanass City để làm việc.
William James cũng nói tương tự như vậy: "Tín ngưỡng là một trong những năng lực giúp cho loài người mạnh sống. Nhưng cái mặt của chị thực là một tai nạn cho người vác nó. Vị sĩ quan hiệu trưởng rầy bọn kia và bảo họ rằng Hoàng tử không mách, nhưng ông muốn hiểu tại sao họ không đá đít học sinh khác mà nhè Hoàng tử mà xử vậy? Họ nín một hồi rồi đằng hắn, gật đầu, rồi thú rằng họ làm vậy để sau này giữ chức thuyền trưởng trong Hải quân của Hoàng gia, họ có thể khoe hồi nhỏ đã đá đít Hoàng Đế.
000 lần giá tiền cuốn sách nữa. Coi cuốn này như một cuốn sổ tay trong khi làm việc; dùng nó để giải quyết áp dụng những nỗi khó khăn hàng ngày. Má tôi đã tìm được nó trong một trại ở Missouri.