Mọi người có thể nghĩ tôi bị tai nạn hoặc làm gì dại dột. Đơn giản, độ này đêm ít ra ngoài. Nếu đời là một trò chơi thì ngoài người chơi (may ra có thể) ai có thể thấu suốt những bến bờ không bờ bến của nó.
Đầu ta đang bệnh lắm, bỏ bê nhiều quá, không theo kịp tiến độ nữa. Mơ về một cái (quên rồi) trước khi rơi vào một tầng mơ mà bạn nhìn ra cửa sổ nào đó thấy một cái cây bị mất từng khúc thân như những nét đứt mà những tán lá của nó vẫn không sụp đổ. Một người theo ngành y không còn hành nghề bằng lòng nhân ái.
Trẻ con chui ra từ đâu nhỉ? Nách? Mồm? Không phải. Đàn ông không hướng tới nó thì chẳng bao giờ đàn bà, trẻ con đỡ khổ. Như tôi trôi nổi khắp phố phường, không sợ lạc nữa nhưng chẳng biết đường nào ra đường nào.
Hoặc bác sẽ chỉ đọc một chút và gập lại ngay, bác sợ, không thèm đối diện với thứ tà mà, đại nghịch bất đạo này? Cái thứ mà bạn đã cố viết một cách bình thường, chân thật và kiềm chế nhất. Hoặc mở tủ đọc lại thì dễ lại đâm chán đời, bất mãn. Đó là lúc bạn xác định được cuộc chiến, cuộc chơi.
Cho một quả bom, một vụ ám sát hay chơi những đòn tâm lí khiến hắn phát điên. Vì thế, bạn chỉ chơi với chúng thôi. Trong khi đời đời thay đổi từng giây từng giờ.
Xé chừng chục trang thì bác tôi lên. Thấy bố hớn hở, tôi nhẹ nhõm. Bóng đá nữ thì bảo: Ôi toàn anh như con trai.
Hoặc đôi lúc viện đến nó để xoa dịu những vết thương. Có thể họ ngấm ngầm bắt tay nhau để xoay thế giới theo quỹ đạo họ muốn. Nhưng mưa dầm thấm lâu.
May là tôi vô tâm, không thống kê đây là lần thứ bao nhiêu. Chưa có gì để không thích. Trong công viên thì toàn ma cô.
Tôi thì thế nào cũng được, khi khoẻ. Nhưng nó không còn ở đó. Dù trong bạn, trong họ, đều có những bế tắc ít khi nói ra.
Chứ không phải hắn leo lên giời. Có thể hắn câu được những con cá to để thả. Cái khác ở đây cứ để mập mờ như vậy vì khó định nghĩa.