Tự dưng mẹ lại ra giá. Tôi chẳng biết gì và tôi chẳng giúp gì to tát được cho ai cả, dẫu có ai nhờ tôi thường không từ chối bao giờ. Tôi khóc vì tôi không coi thường thế hệ đi trước nhưng thất vọng vì họ.
Những lúc đó, nếu ở nhà mình, bạn thường nhỏm dậy kiếm cái gì đó đọc hoặc viết cho đến rã rời. Và sắp tới sẽ lại rắc rối với chuyện học hành đây. Nhưng tôi không quen phản đối.
Đã có luật cấm này cấm nọ mà ngày ngày đêm đêm chúng cứ ngang nhiên gào rống vào cấu xé những bộ óc đã mệt mỏi và dần suy kiệt, của cả chính những người lái xe. Vì tôi còn rất nhiều việc phải làm. Bằng cách hiểu nó và để nó hiểu mình.
Lại còn phải năn nỉ nó bằng sự kiên trì của mình… Một khi đã hòa vào xu thế hờ hững của xã hội thì không tránh khỏi thói quen đưa sự thờ ơ và thiếu quan tâm lẫn nhau vào trong gia đình. Cháu phải nghe lời khuyên của mọi người và tự phê bình.
Quả vậy, có một lần chúng tôi tưởng ông cụ đã về trời rồi. Nhưng thường thì bạn không chiến thắng nổi cảm giác chán ngán. Nhưng họ lại cho đó là một ảo tưởng trong cái xã hội này.
Đau hơn, dằn vặt hơn mà làm gì. Tôi chưa lựa chọn đại diện cho tiếng nói của người nghèo khổ vì sự hiểu biết ít ỏi của tôi về vấn đề này dễ biến tôi thành một kẻ đạo đức giả. Hầu hết thì bạn chơi game, chơi thể thao hoặc viết.
Vận động điên cuồng và đầy khao khát. Em gọi mãi không dậy. Sự thành thật và tử tế đã quá cũ, nhưng vì họ ít xuất hiện nên anh cảm thấy họ luôn mới.
Bố cười: Chen lấn như thế, có mà đi. Tôi thì đã cảm nhận như vầy về cô ta trước lúc bê đơn đến. Bác gái độ này khá rảnh, hay xem tivi.
Xé chừng chục trang thì bác tôi lên. Sự tranh luận lấy cơ sở phân định thắng thua là tuổi tác và thứ bậc. Tôi thì đã cảm nhận như vầy về cô ta trước lúc bê đơn đến.
Im lặng là lá vàng, là mùa thu vàng. Thế là mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà hai tuần nhé. Khi bạn phải đánh nhau hoặc làm lành với chính mình, thật khó.