Rau còn già, thịt còn dai nữa chứ. Là lặp lại nhàm chán, là luôn luôn sáng tạo. Nếu ông sợ cái xã hội này lên án, tôi sẽ thu xếp cho ông đến một nơi hoàn toàn mới lạ.
Trong đời sống có lẽ chẳng bao giờ có những sự kỳ lạ, khác thường ấy. Để nấu cơm cho anh ăn. Vì những cơ hội mới có thể coi là may mắn này, và sắp viết xong nên lòng chắc thoải mái hơn chút ít.
Một thứ ánh sáng trắng dịu mắt và đủ trông rõ mọi thứ. Bây giờ thì chúng tôi sống trong một thế giới khác. Nhất là trước mặt ông ta, kẻ mà tôi không cảm thấy một chút tư cách thầy giáo nào.
Nếu bạn tin vào những điều trên, là một người không tốt hay một kẻ phân vân trước ngưỡng cửa thiện-ác, bạn sẽ yên tâm mà ác. Lúc tôi khóc, mẹ khóc. Và hy vọng tiếp tục gọi thế sau khi tôi bảo chả thấy thú vị gì cả không vì nó ghê tởm mà vì nó tầm thường và nhạt nhẽo.
Nên bạn có thể quyết định bạn không hối hận. Thường thì trí tưởng tượng đã nhàm không đem lại nhiều xúc cảm. Sự hòa giải thường thành công chỉ khi xuất phát từ nỗ lực của thiểu số và sự tha thứ của số đông.
Trên đời này, còn biết bao con đường mà mình chưa biết. Họ bảo: Cháu nói thế là nói xằng. Muối thì về biển còn nước thì lên mây.
Có tiếng chị út gọi í ới xuống ăn cơm. Ông anh múc hai gáo nước đổ vào lò than. Mà một con lợn như thế thì hầu như ai (trừ bản thân nó) cũng biết rằng nó hay rống bậy.
Nhưng thế tại sao ta không sướng? Lại kể đến chuyện khán giả cứ đến pha sôi động là đứng dậy cả lượt khiến thằng em tớ và tớ bị che mất tầm nhìn bàn thằng thứ hai của đội Việt Nam. Sự thai nghén tương lai lúc nào cũng đứng trước rủi ro băng hoại.
Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ. Cháu phải sống để những người bạn của cháu không bị cuộc đời làm thoái hóa, biến chất. Họ sẽ chọn một thế giới hòa bình chứ, tất nhiên.
Mà trên con đường tự chứng tỏ này thì ta thường bị người thân mỉa mai, hờ hững hoặc lấy việc học tập ra ngáng trở. Và tôi biết, những độc giả hời hợt cũng đâu thấy khác. Cái bút này vỏ kín như bưng.