Nàng mỉm cười trong nước mắt: Em hiểu, em hiểu chứ. Cũng là đương nhiên khi đời sống sản sinh ra sáng tạo và sáng tạo tái sản xuất lại nó. Sau niềm vui chung, họ dễ lại lừa dối và khinh thị lẫn nhau.
Tất cả mãi mãi là tất cả. Họ chiếm tỷ lệ một trên hai lăm khán giả, hoặc một trên năm mươi gì đó. Mà người có trả thì chưa kịp đến tay mình, biết đâu người khác đã cướp đi.
Cứ cho sự hỏng hóc trong tâm hồn này không phải do chính họ tạo nên mà do tự thân bạn là một phế phẩm dặt dẹo của tạo hóa. Đừng ví ta với sự chung chung của số đông. Em sẽ thôi là một sinh linh.
Nghĩa là phải chấp nhận cả những sự đê tiện. Biết đâu anh kịp bám rễ trong lòng độc giả trước khi bị phi độc giả nhổ cỏ dễ dàng lúc chẳng ai biết anh là ai mà đã dám khoe tài. Tác phẩm Bật dậy nào.
Vốn dĩ là bệnh của kẻ cận, đừng nhầm hay đừng mất công suy diễn là tớ khóc. Khi thấy những hạn chế cũng như niềm buông trôi trước đời sống. Hơn nữa, trong bình dân ẩn chứa thiếu gì tầm cao không có cơ hội được tưới nước vì bị che khuất bởi chính cái vòm chung chung thấp thấp ấy.
Bạn xem trận đấu với một sự thoải mái tương đối. Xuống đó để ôn thi nghĩa là mỗi ngày bạn sẽ phải có mặt trên cái bàn học chừng nửa ngày. Nhắc anh đi ngủ đúng giờ.
Bác gái hơn đứt bạn về khoản ăn nói, bạn chỉ biết ngồi cạnh bà, bóp đôi vai, đôi tay gầy guộc, khô quắt. Tụi bạn rủ đi đá bóng lúc mười rưỡi nhưng không thú lắm, người đang mệt. Bảo: Con học tối thế, bật đèn lên chứ.
Nếu quả vậy thì sự ra đi của bạn há chẳng phải là một giải pháp tốt cho cả hai bên khi không tài nào dung hòa được. Họ nhìn vào sự bỏ học, sự dậy muộn, sự vụng về, lờ đờ trong nhà của bạn. Tôi đang viết với tư cách một thiên tài.
Chẳng phải họ đang tìm đến những sự thoải mái cho nhau như mong muốn của tôi đó hay sao. Trong khi anh đang nhủ lòng đi đến những biến chuyển mới. Còn lại, không xứng làm bạn tôi…
Cái thùng rác lở loét hơn. Muốn sớm đến chiều để chạy ra các sân bóng. Tôi còn e ông cụ sẽ khỏe lên sau khi tiếp xúc với ông.