Về quan niệm sống cũng như hưởng thụ. Sở dĩ những kẻ có tài nhưng không có thiện tâm cũng không thoát nổi bất hạnh là vì họ sớm muộn cũng bị quả báo, phản bội từ chính những kẻ thân thích, máu mủ nhất. Một thứ ánh sáng trắng dịu mắt và đủ trông rõ mọi thứ.
Biện bạch nhiều khi là vì muốn mở cửa con mắt người ta chứ nói chỉ để cho sòng phẳng cũng chẳng làm nhẹ lòng mình. Để từ đó, không có sự coi thường lẫn nhau một cách chung chung giữa các thế hệ. Cả những trận bóng ném thằng em thi đấu nữa.
À, vì đang viết, có thể mọi người xung quanh ngó vào một cái. Mẹ: Hai bác có chuyện gì à? Tôi: Im lặng. Nhưng cơ bản bạn không thấy thú vị gì vì sống còn những thử thách khác dù vất vả hơn nhưng có nhiều người xoa dịu hơn, làm bạn thấy khỏe khoắn và minh mẫn hơn.
- Tôi muốn ông viết một câu chuyện khuyến khích những người như ông cụ nhà tôi nên đầu hàng thần chết thật sớm để đem lại hạnh phúc cho con cháu. Tôi khóc có phải vì cảm thấy thế giới thì kinh dị, nhiều mặt quá mà con người chỉ lĩnh hội được vài phần. Nhà văn cười gượng: Tại anh chưa ăn sáng thôi, mình ạ.
Nhưng với mẹ, tôi cho mình cái quyền đó. Trước đó, lúc nghe mẹ khóc bên cạnh, tôi đã muốn ôm lấy mẹ, gục đầu vào vai mẹ. Chính em đã từng bảo như vậy còn gì.
Những lúc nàng nhìn vào mắt ta, nàng nhìn mãi nhìn mãi mà không chịu quay đi. Các em nhỏ nếu lỡ đọc thì không nên tự hào vì mình biết ngoáy mũi như tôi. Có lẽ nếu có vé tháng tôi đã mua.
Dường càng thương, càng suy nghĩ về chuyện mệt mỏi của bác, của mẹ, của bố, của thằng em… càng đau nữa, càng bệnh nữa. Tôi cứ đứng đó, trước cửa đồn các chú, nghĩ ngợi miên man, chẳng biết để làm gì, chẳng lo lắng hay hồi hộp gì. Hoặc trò chuyện với bà ấy nếu bà ấy có hứng thú tâm sự.
Sự so sánh tối nghĩa đó cũng có lí do là xu hướng tuyệt đối hóa sự lựa chọn và đòi hỏi sự hoàn hảo, dâng hiến trọn vẹn vốn có của đời sống, nghệ thuật. Trong công viên thì toàn ma cô. Tôi chả thấy thú vị gì cả.
Nhưng người xem lại trầm trồ: Ồ, một kỷ lục, suốt đời nó chỉ ăn canh. Bạn cảm thấy đau nhưng cuộc sống và chính bản thân bạn buộc bạn phải xuyên thủng nó. Bác thì biết bạn viết nhưng chưa đọc gì bạn viết cả.
Phải thế chăng? Phải đóng kịch, phải đeo mặt nạ thì người ta mới cho là mặt thật. Hồi nhỏ, tôi học toán khá giỏi. Không phải tôi tị ghen đâu các chú ơi.