Chẳng hạn, nếu bạn tập làm bếp cho giỏi, bạn có thể kiếm được tiền lắm. Ông là con một nhà cực nghèo. Sự thiệt thì suy nhược ít khi do một nguyên nhân hoàn toàn thể chất".
"Theo luật trung bình nỗi lo lắng đó sẽ không xảy ra đâu". Vậy tôi sẽ mua một quan tài và mang theo". Trong chiến tranh vừa qua, hàng triệu binh sĩ kinh hoảng đã phải lựa một trong hai đường này: chịu nhận một tình thế không thay đổi được hay là ưu tư để rồi chết.
Xin ông làm ơn cho tôi biết lúc này cách mời của tôi có chỗ nào vụng không? Ông kinh nghiệm và thành công hơn tôi nhiều, vậy xin ông làm ơn cứ thành thật chỉ trích, đừng sợ làm mất lòng tôi". Năm ba mươi tuổi, ông được cử vào Hội đồng lập pháp Tiểu bang Nữu Ước. Tiếp đó, ông được một chân bán kính thực thể.
Cho nên ta phải hỏi ý nhiều người, rồi dùng lương tri của ta mà xét những lời khuyên ấy. Ngồi trên xe điện, bà ta bắt đầu tưởng tượng thêu dệt trong óc những khung cảnh về đời tư của một vài hành khách cùng đi chuyến xe với bà. Bẹnamin Fraklin hồi bảy tuổi, lỡ làm một việc mà 70 năm sau ông còn nhớ tới.
Ít người phải dùng đến cực hạn năng lực của mình, vì chúng ta có những nguồn mãnh lực thăm thẳm không bao giờ dùng tới". Vậy tôi xin giới thiệu một cuốn sách tuyệt diệu, nhan đề Tôi muốn mắt sáng lại mà tác giã là bà Morghild Dahl, một thiếu phụ bị loà trong năm mươi năm. Ông Both Tarkington luôn luôn nói: Tai hoạ gì trời đất bắt tôi chịu, tôi cũng chịu được hết, chỉ trừ một tật đui thôi.
Khi vết thương lành rồi thì lạ lùng thay, người đó mất hẳn ngủ. Thiệt lạ lùng! Ý đó như vầy: Tôi sẽ nghiên cứu xem các kép hát nổi danh thời ấy, như John Drew, Walter Hampden và Otis Skinner có những "ngón" gì. Mắt cô bỗng sáng ngời, tinh thần cô bừng tỉnh liền.
Nhưng các huấn luyện viên gìa gấp hai, bà tuổi họ lại không mệt chút nào. Tôi tự hỏi mục đích ở đời là gì? Song trả lời không được, suy nghĩ hoài không ra. Dưới đây là chuyện thiệt do ông kể cho tôi nghe.
Tôi hứa với Ngài không bao giờ còn vong ân Ngài nữa. Tôi phải học ôn lại một lần nữa. Người ta nói xấu, lăng mạ tôi đủ cách; người ta gọi tôi là chó dại, là rắn hổ, là đồ khốn.
Đó quả là một châm ngôn quý báu khi ta cần phải đương đầu với những lời chỉ trích vô căn cứ. Từ đó tôi thấy chỉ sống từng ngày một thì đời sống không khó khăn gì cả. Thế mà rất nhiều người thường khổ sở vì lẽ ấy.
Trước hết, nếu có thể được, xin bạn rán lựa nghề mà bạn yêu. "Ngón tay của định mạng khi đã viết rồi thì biến mất. Theo tờ báo Life nó đứng hạng thứ mười trong những bệnh nguy hiểm nhất.