"Tôi đã theo triết lý đó từ ngày ấy. Lần cuối cùng gặp tôi, bà đã 70 tuổi. Nói chuyện gì với tôi suốt quãng đường về trại đó? Làm sao được? Tôi suy nghĩ hàng giờ tới vấn đề động trời đó trong khi cày ruộng.
Tôi cho rằng có trong đầu một ý mới và tài tình lắm, nó tất đưa tôi tới thành công mau chóng. Suốt 50 năm, bà như một bà hoàng trên kịch trường năm Châu, chưa có cô đào nào được người ta mến như bà. Mới đầu, tôi cứ tưởng anh đã đổ quạu.
Xin tha thứ tất cả những lỗi lầm của con. Cô Edith Cavell bị buộc tội chưa chấp, chạy chữa và nuôi tại nhà cô ở Bruxelles một số quân nhân Anh, Pháp và giúp họ trốn sang Hoà lan. Lúc ấy tôi ở chung với ông.
Vài bạn đọc chương này chắc bĩu môi nói: "Không có gì vô lý bằng cả đoạn khuyên nên chú ý tới người khác ấy. Bác sĩ Nathaniel Kleitmar, giáo sư ở Đại học đường Chicago, đã nghiên cứu nhiều hơn ai hết về sự ngủ, và nhờ vậy đã nổi danh khắp thế giới. Bộ thần kinh của ông xúc động mạnh quá, lòng tin tưởng tiêu tan.
Điểm tâm xong, ông lại đi ngủ chừng một tiếng. Chúng ta học bằng cách hành. Vậy bác sĩ Adler khuyên ta mỗi ngày làm một việc thiện.
Lời bạn đã làm tôi phải suy nghĩ. Ông tuyên bố rằng chưa thấy một ai chết về chứng mất ngủ. Bây giờ, mỗi lần lo nghĩ về một điều gì không sao thay đổi được, tôi nhún vai nói: "Quên nó đi".
Đáng lẽ tôi hét lo; nhưng trái lại, lo lắng là một thói quen, mà tôi có thói tệ hại ấy. Khi ta biết được rằng đời sống ở trong hiện tại, ở trong từng ngày một, thì đã trễ quá rồi mà". Cầu nguyện cho ta cảm giác trút hết gánh nặng và không còn cô độc nữa.
Sách bán vẫn không được thật chạy. Nếu bạn có em nhỏ, trai hoặc gái, tới tuổi đi học mà bạn muốn dạy chúng cách tiêu tiền, tôi khuyên bạn nên dùng phương pháp đó đi. Ông biểu tôi: "Hễ không nói dối, không ăn cắp và bảo gì làm nấy thì ở mãi được".
Bà tiếp: "Những người nào có ngân sách gia đình là những người thanh nhàn". Mấy năm trước, có lần lên thang máy trong một ngôi nhà chọc trời ở Nữu Ước, tôi thấy người coi thang cụt bàn tay trái. Anh có nhiều lý do tự mãn vậy mà cứ gắt gỏng từ sáng đến tối.
Tôi liệng bức thư vào sọt rác và cám ơn ông Tơ không xe tôi với con người ấy. Miệng tôi khô, chân tôi quỵ, tim tôi đập thình thình. Vài tuần sau, tôi chống nạng đi được.